Cân nhắc không nên đọc những mẩu truyện sau nếu đang đêm và bạn ở một mình.
1/ Những tài liệu bị cấm
"Những tài liệu bị cấm" bao gồm 13 đoạn phim tài liệu ngắn được thực hiện bởi Jean-Teddy Filippe, thuật lại những sự kiện rải rác xảy ra tại nhiều nơi trong quá khứ. Tất cả chúng được tái dựng và gộp lại chung thành một bộ phim ngắn vào khoảng năm 1986 - 1989.
Tập 1: Vụ đắm tàu
Tập 2: Câu chuyện về chuyến đi picnic đến khu vực Roaxana:
Tập 4: Bí ẩn những người thợ lặn
Một đoạn phim tài liệu từ phòng lưu trữ biệt động quân hé lộ sự tồn tại rõ ràng của một thực thể mạnh mẽ ẩn mình giữa biển xanh. Khi chiếc xuồng áp sát và người thợ lặn nhảy xuống, lập tức anh ta bị tóm lấy bởi " sinh vật" trên , để rồi sau đó trồi lên cách hơn 500 mét từ vị trí bị tấn công vừa nãy. Những gì được ghi lại cho đến nay vẫn chưa thể hiểu thấu được hết.
Như mọi tập trước, suốt phim luôn có hai giọng đọc: một là của người dẫn lai, và một giọng nền. Lần này đó dường như là tiếng Đức.
Tập 5: Phù thủy
Khi một chuyến đi điều tra về điền trang lại rẽ sang một bước ngoặt không ngờ, hé lộ nỗi kinh hoàng ám ảnh những nông phu tại đây. Sẽ chẳng có điểm dừng nào cho cuộc di cư.... một chuyến hành trình đến vùng đến của kẻ " không - nên - gọi - tên ".
Tôi đang đứng trước cửa tầng hầm ở nhà một người bạn.
Đứa con trai 3 tuổi của cô ấy tới bên cạnh tôi từ lúc nào.
Thằng bé dắt tay tôi, men theo những hàng gạch và lan can gỉ sét.
Chúng tôi im lặng, nhìn vào cánh cửa trước mặt:
-....
- Chú biết không, Jim, Marie, John,... những người bạn của cháu đều ở đây. Mẹ đã bảo bọn họ sẽ luôn ở đây để chơi với cháu bất cứ khi nào cháu muốn.
- Các bạn ấy hẳn là những món đồ chơi rất đáng yêu, Jefrey.
- Vâng ạ, cháu rất thích chơi với họ, nhưng dạo gần đây họ cứ khóc lóc đòi về nhà mãi thôi.
" Mẹ!! Mẹ ơi...."
Tôi đặt ngón tay lên đôi môi bé bỏng của con bé: " Suỵt...!! Yên lặng nào con yêu, nếu không thì mọi người sẽ phát hiện ra mất."
" Nhưng con....nhưng..."
" Đừng giãy giụa nữa, nhắm mắt lại nào, sẽ nhanh thôi mà, mẹ hứa, con nhìn này, chiếc khăn quàng mới đẹp làm sao."
....
Tôi ôm chặt con gái mình vào lòng, chầm chậm lau đi những giọt máu nơi khóe miệng con bé. Con bé nằm đó, gương mặt tím tái cùng một vết hằn sâu nơi cổ nhưng vẫn đáng yêu như một thiên thần.
Bố con bé đã nói với tôi rằng cho dù tôi có chết thì hắn cũng không quay về với mẹ con tôi. Bây giờ thì sao??
4/ Con quái vật
Cuối cùng thì cái thứ hằng đêm vẫn xuất hiện trong giấc mơ của tôi, cái thứ mà mẹ tôi mỗi ngày đều nhắc tới, thực sự đã đứng trước mặt tôi.
Cái tảng thịt to lớn ấy trừng trừng nhìn tôi bằng đôi mắt không ngừng chảy ra những chất lỏng nhầy nhụa.
Làn da sần sùi, lở loét đầy những cục mủ xanh vàng chỉ chực vỡ tung ra.
Hơi thở của nó, hơi thở hôi thối như thể có một con vật nào đó đang phân hủy trong miệng nó. Nó đứng trong phòng bố mẹ tôi, và có lẽ bây giờ nó đang lật tung mọi ngóc ngách trong căn nhà này để tìm ra tôi.
Tôi có thể chỉ là một đứa trẻ, nhưng chẳng có một đứa trẻ nào có thể nói linh tinh về việc đã nhìn thấy từng mảnh thi thể của ba mẹ mình lần lượt rơi xuống vũng máu dưới chân con quái vật đó như thế nào.
Xin hãy tin tôi, vì người tôi giờ đây đang đầy những vết tôi tự cấu chính mình để hy vọng toàn bộ chuyện này chỉ là một cơn ác mộng.
5/ Nana
Một buổi trưa oi ả, tôi đang bận rộn trong bếp với đống đồ ăn thì thấy Anna đứng nép bên cánh cửa, đôi mắt rụt rè nhìn tôi không rời, tôi bật cười, hỏi con bé:
- Con có điều gì muốn nói à, con yêu? Chẳng phải 2 chị em đi chơi với nhau sao? Chị Nana đâu rồi?
Đôi mắt ướt nhòa, con bé bắt đầu mếu máo:
- Chúng con đã chơi với nhau rất vui, nhưng chị ấy không chịu về với con, chị ấy lạ lắm ạ.
- Nín đi nào con yêu, con dắt mẹ tới chỗ 2 chị em chơi được chứ? Mẹ sẽ gọi chị Nana về. Chịu không?
Im lặng, con bé nắm chặt tay tôi men theo con suối phía sau nhà, tôi có thể nghe thấy tiếng cười đùa của Nana ngày một lớn dần.
Khi chúng tôi dừng lại cũng là khi tôi chợt nhận ra chuyện gì đang xảy đến trước mắt, Sống lưng tôi lạnh toát.
Dưới gốc cây sồi già, Nana- con gái tôi, ở đó một mình, đôi mắt vô hồn và mồ hôi nhễ nhại, con bé đang dùng hết sức mình đạp xe quanh một ngôi mộ đá vô danh, tiếng cười giòn tan của con bé vang vọng cả một góc đồi:
- "Đuổi theo chị đi Anna, haha..., em không đuổi kịp chị rồi. Thôi nào, cố lên, đuổi theo chị đi... hahaha"
Mặc cho tôi gọi tên, mặc cho Anna bé nhỏ gào khóc, Nana dường như không biết tới sự hiện diện của chúng tôi ở đó.
6/ Con quỷ
Vợ tôi nằm đó, nội tạng đều dập nát.
Tôi chĩa nòng súng vào mặt thằng khốn vừa giết chết người vợ thân yêu của tôi. Nó mếu máo, nó khóc, có lẽ nó cũng sợ cái chuyện sắp xảy ra với nó.
....
Mỉm cười trong nước mắt. Tôi kéo cò súng.
....
Nếu nó không thốt ra những lời đó thì có lẽ tôi đã để nó được sống.
....
Tôi không làm gì có lỗi cả, cái thứ tôi vừa giết, nó không phải con người. Vì sao ư?? Bởi vì nó chỉ vừa mới chào đời vài phút trước.
7/ Đôi găng tay màu trắng
Ashley Milson bị xem là cô gái xấu xí nhất trong trường học. Cô không có bạn và cũng chẳng một chàng trai nào trong lớp muốn hẹn hò với cô.
Trong sân trường, bọn họ thường lăng mạ cô bằng những câu như “Đồ xấu xí!” hay “Đứa thảm hoạ!”. Ashley cảm thấy cực kì tự ti và suy sụp, và cô cảm giác như tất cả những gì mọi người nói về mình đều là sự thật. Mỗi khi nhìn vào gương, tất cả những gì cô thấy là một con quỷ kinh khủng. Cô chắc rằng mình sẽ chẳng bao giờ có 1 người bạn trai.
Một buổi sáng, Ashley tới trường và mọi người đang bàn tán về buổi dạ hội sẽ diễn ra vào thứ 6. Khi nghe bạn bè bàn tán buổi tiệc sẽ tuyệt vời như thế nào, Ashley lại cảm thấy buồn bã, cô biết cô sẽ chẳng bao giờ tìm được người đi cùng mình.
Nhưng khi mở tủ đồ của mình để lấy sách, Ashley thấy một phong thư màu hồng bên trong. Trước sự ngạc nhiên của cô, bên trong là 1 tờ giấy nhắn với nội dung:
“Thân gửi Ashley, anh đã thầm yêu em từ rất lâu rồi, nhưng không dám nói với em. Giờ đây, trái tim anh đang loạn nhịp vì em và anh không thể giấu diếm tình cảm lâu hơn được nữa. Hãy gặp anh tại buổi dạ hội. Anh sẽ mặc ves màu xanh nước biển và mang găng tay trắng. Hẹn gặp lại
em, tình yêu của anh.”
Ashley sững sờ. Cô không thể tin được rằng lại có một chàng trai trong trường để ý cô. Hôm đó, sau khi tan học, Ashley tới cửa hàng và mua một bộ váy thật đẹp cùng 1 đôi giày cao gót. Cô muốn mình thật tuyệt vời tại buổi vũ hội.
Thứ 6, Ashley đi tới buổi dạ hội và bị choáng ngợp trước hội trường. Những sợi dây màu hồng trên tường, 2 chiếc bàn lớn đầy những món ăn nhẹ và trên trần nhà treo 1 quả cầu thủy tinh sáng lấp lánh.
Ashley đảo mắt nhìn căn phòng, tự hỏi chàng trai bí ẩn kia là ai. Cô không thấy bất kì ai mặc ves xanh và đeo găng tay trắng. Thất vọng, cô nghĩ rằng hẳn ai đó đã đùa một trò độc ác với cô. Cô quay đi, nhưng chợt va phải một người nào đó. Khi ngẩng lên, cô thấy đó là 1 anh chàng đẹp trai.
“Ashley, là anh”- anh ta cười nói. “Anh đã đặt lá thư ở trong tủ đồ của em.”
Ashley dần nhận ra đó chính là chàng trai bí mật của cô.Anh ta đang mặc 1 bộ ves xanh biển và mang găng tay trằng y như đã miêu tả trong thư. Hai người cùng bước ra sàn khiêu vũ và nhảy theo điệu nhạc. Ashley có cảm giác như đang ở trên thiên đường.
Sau khi buổi vũ hội kết thúc, chàng trai nói rằng anh ta muốn nói chuyện với Ashley ở bên ngoài. Rồi anh ta dắt cô đi ra khỏi trường và đi dọc con đường.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?”- Ashley nói với vẻ háo hức.
“Em sẽ biết”- chàng trai nói.
Khi họ tới bên một con sông, chàng trai dừng lại và giữ chặt Ashley trong vòng tay của mình.
“Đây là ngày hạnh phúc nhất trong đời của em.”- Ashley thì thầm. “Em không thể tin được là anh thật sự thích em. Tên anh là gì?”
Chàng trai không trả lời. Thay vào đó, anh ta nắm lấy cổ cô và siết mạnh. Ashley giãy dụa nhưng không thể thoát khỏi bàn tay rắn như thép của anh ta.
Cô từ từ ngất đi và âm thanh cuối cùng mà cô nghe thấy là giọng nói của anh ta: “Sẽ chẳng bao giờ có ai yêu cô đâu.”
Sáng hôm sau, người ta tìm thấy thi thể của Ashley đang nổi trên sông. Trong miệng cô, là một đôi găng tay màu trắng.
Ashley Milson bị xem là cô gái xấu xí nhất trong trường học. Cô không có bạn và cũng chẳng một chàng trai nào trong lớp muốn hẹn hò với cô.
Trong sân trường, bọn họ thường lăng mạ cô bằng những câu như “Đồ xấu xí!” hay “Đứa thảm hoạ!”. Ashley cảm thấy cực kì tự ti và suy sụp, và cô cảm giác như tất cả những gì mọi người nói về mình đều là sự thật. Mỗi khi nhìn vào gương, tất cả những gì cô thấy là một con quỷ kinh khủng. Cô chắc rằng mình sẽ chẳng bao giờ có 1 người bạn trai.
Một buổi sáng, Ashley tới trường và mọi người đang bàn tán về buổi dạ hội sẽ diễn ra vào thứ 6. Khi nghe bạn bè bàn tán buổi tiệc sẽ tuyệt vời như thế nào, Ashley lại cảm thấy buồn bã, cô biết cô sẽ chẳng bao giờ tìm được người đi cùng mình.
Nhưng khi mở tủ đồ của mình để lấy sách, Ashley thấy một phong thư màu hồng bên trong. Trước sự ngạc nhiên của cô, bên trong là 1 tờ giấy nhắn với nội dung:
“Thân gửi Ashley, anh đã thầm yêu em từ rất lâu rồi, nhưng không dám nói với em. Giờ đây, trái tim anh đang loạn nhịp vì em và anh không thể giấu diếm tình cảm lâu hơn được nữa. Hãy gặp anh tại buổi dạ hội. Anh sẽ mặc ves màu xanh nước biển và mang găng tay trắng. Hẹn gặp lại
em, tình yêu của anh.”
Ashley sững sờ. Cô không thể tin được rằng lại có một chàng trai trong trường để ý cô. Hôm đó, sau khi tan học, Ashley tới cửa hàng và mua một bộ váy thật đẹp cùng 1 đôi giày cao gót. Cô muốn mình thật tuyệt vời tại buổi vũ hội.
Thứ 6, Ashley đi tới buổi dạ hội và bị choáng ngợp trước hội trường. Những sợi dây màu hồng trên tường, 2 chiếc bàn lớn đầy những món ăn nhẹ và trên trần nhà treo 1 quả cầu thủy tinh sáng lấp lánh.
Ashley đảo mắt nhìn căn phòng, tự hỏi chàng trai bí ẩn kia là ai. Cô không thấy bất kì ai mặc ves xanh và đeo găng tay trắng. Thất vọng, cô nghĩ rằng hẳn ai đó đã đùa một trò độc ác với cô. Cô quay đi, nhưng chợt va phải một người nào đó. Khi ngẩng lên, cô thấy đó là 1 anh chàng đẹp trai.
“Ashley, là anh”- anh ta cười nói. “Anh đã đặt lá thư ở trong tủ đồ của em.”
Ashley dần nhận ra đó chính là chàng trai bí mật của cô.Anh ta đang mặc 1 bộ ves xanh biển và mang găng tay trằng y như đã miêu tả trong thư. Hai người cùng bước ra sàn khiêu vũ và nhảy theo điệu nhạc. Ashley có cảm giác như đang ở trên thiên đường.
Sau khi buổi vũ hội kết thúc, chàng trai nói rằng anh ta muốn nói chuyện với Ashley ở bên ngoài. Rồi anh ta dắt cô đi ra khỏi trường và đi dọc con đường.
“Chúng ta đang đi đâu vậy?”- Ashley nói với vẻ háo hức.
“Em sẽ biết”- chàng trai nói.
Khi họ tới bên một con sông, chàng trai dừng lại và giữ chặt Ashley trong vòng tay của mình.
“Đây là ngày hạnh phúc nhất trong đời của em.”- Ashley thì thầm. “Em không thể tin được là anh thật sự thích em. Tên anh là gì?”
Chàng trai không trả lời. Thay vào đó, anh ta nắm lấy cổ cô và siết mạnh. Ashley giãy dụa nhưng không thể thoát khỏi bàn tay rắn như thép của anh ta.
Cô từ từ ngất đi và âm thanh cuối cùng mà cô nghe thấy là giọng nói của anh ta: “Sẽ chẳng bao giờ có ai yêu cô đâu.”
Sáng hôm sau, người ta tìm thấy thi thể của Ashley đang nổi trên sông. Trong miệng cô, là một đôi găng tay màu trắng.
8/ Ngôi nhà
Căn nhà cũ kĩ mục nát. Nhưng họ không biết phải làm sao. Cơn bão lớn khiến họ phải dừng chân ở đây vì xe của họ chết máy.
Một người đàn ông to lớn mở cửa. Ông ta khá thân thiện và ít nói. Hai vợ chồng được ông ta cho ở nhờ. Vào bên trong, nội thất khá dễ chịu khi mọi thứ đều được sơn một màu ngà.
“Để tôi dẫn các bạn lên phòng.”
Hai vợ chồng đi theo người đàn ông và họ thấy khá ấn tượng về những bức chân dung trên kệ. Thật sáng tạo!
Hai người nối gót người đàn ông kia lên cầu thang. Người vợ chỉ đơn giản quay lại nhìn. Những bức ảnh thực chất không phải phẳng dẹt mà nó có những góc cạnh, như … hình hộp.
<< Xem phần trước